Chương 12
- Trang chủ
- Alpha Thụ, Omega Công
- Chương 12 - Nhưng mà biết sao giờ… cậu lại thấy thích mất rồi…
Chương 12: Nhưng mà biết sao giờ… cậu lại thấy thích mất rồi…
Trong phòng, điều hòa chạy đều đều, ba người ngồi quanh bàn trà, bầu không khí ngượng ngùng đến nghẹt thở. Không ai nói gì.
Trần Tân ôm xấp tài liệu sư phụ đưa, lúc thì lén nhìn, lúc lại lơ đãng dõi sang chỗ khác.
Nhiếp Tử Hành vừa đưa cho Du Cảnh Minh một quả táo.
Cậu ngồi ăn từ tốn, cắn từng miếng nhỏ. Hai má phồng lên như sóc con, tiếng nhai rôm rốp đều đặn vang lên.
Là một Alpha… lại đang đối mặt với sư phụ đang chuẩn bị bước vào kỳ phát tình. Không rõ hai người đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu có chuyện gì thì cũng là sư phụ phát tán pheromone trước. Theo lý, Omega mới là người nên thấy ngại. Thế mà… sao nhìn đi nhìn lại, người lúng túng hơn lại là Du Cảnh Minh?
Ảo giác à?
Mà nhìn kỹ thì… cậu ta đúng là đẹp trai thật. Không hề giống mấy Alpha ngoài kia – thô kệch, cục mịch – mà gương mặt lại sáng sủa, khí chất trầm ổn.
Tôi đang lén liếc thì bốp, một cú vỗ giáng xuống đầu.
Tôi ôm đầu rên rỉ theo phản xạ: “Ái… sư phụ, sao lại đánh con nữa…”
Thấy tôi vẫn mở tài liệu ở trang mục lục, Nhiếp Tử Hành tức xì khói, vỗ thêm phát nữa: “Xem gì mà ngẩn người thế? Du Cảnh Minh đẹp trai lắm hả? Một phút rồi, mày đọc được mấy vụ án? Người ta tới bàn giao công việc đàng hoàng, mày lại ngồi đó mơ mộng?”
Du Cảnh Minh vẫn nhai táo, ngoảnh lại nhìn hai thầy trò.
“Không sao đâu. Ca trực của tôi là buổi chiều. Trần Tân chắc chỉ tò mò một chút thôi… phần lớn người lần đầu gặp tôi đều như vậy cả. Tôi hiểu mà. Nhưng mà… nửa tiếng mà bị đánh hai lần thì cũng hơi oan quá.”
Trần Tân trong lòng rớt hai hàng lệ dài như suối: Hu hu hu… Cảnh Minh dịu dàng quá đi mất, bị mình làm khó xử vậy mà còn bênh vực mình nữa!
Trần Tân vội xua tay lia lịa: “Không sao đâu! Tôi với sư phụ lúc nào cũng thế! Sư phụ đánh là thương đó ạ! Đây là cách thể hiện tình cảm đậm sâu! Cảnh sát Cảnh Minh đừng lo nha, từ từ rồi cũng quen thôi! Tôi không tò mò gì đâu, chỉ là thấy anh đẹp trai quá nên nhìn thêm xíu… thiệt luôn! Tôi đọc hồ sơ ngay đây… À ầy, uầy uầy, chuyện anh kiện Alpha bạn trai cũ…”
Chưa kịp nói hết câu thì đã bị sư phụ bịt miệng lại.
Tới lúc ấy Trần Tân mới sực tỉnh – chết rồi, mình lỡ lời. Sợ đến mức tái mét cả mặt.
Nhiếp Tử Hành lôi đồ đệ ngốc ra trước mặt Du Cảnh Minh, nghiêm giọng: “Xin lỗi anh, Cảnh Minh. Tôi dạy trò không nghiêm, để nó lỡ lời như thế.”
Cậu cũng vội cúi rạp, chắp tay: “Xin lỗi anh! Em không cố ý, em thật sự không có ý gì xấu hết, hu hu… Đừng giận nha, sư phụ mà nổi giận là lại đánh em nữa, mà giận thì không tốt cho sức khỏe đâu…”
Nhiếp Tử Hành vừa tức vừa buồn cười, đưa chân đá đồ đệ một phát: “Biết ta sắp đánh nữa mà còn nói nhiều.”
Du Cảnh Minh lập tức giơ tay cản lại.
Alpha nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay anh. Da thịt dưới lòng bàn tay thô ráp lướt qua nhau, mang theo hơi ấm nhè nhẹ.
Có vẻ hôm nay cậu đã dùng thuốc ức chế. Mùi lan đặc trưng hoàn toàn bị át đi, chỉ còn sót lại hương thơm trầm ấm quen thuộc của nước xả vải trên áo.
Hôm qua, khi tôi đến nhà Du Cảnh Minh, chỉ vừa bước vào cửa đã ngửi thấy hương ấy.
“Đừng đánh Trần Tân nữa. Tôi thật sự không giận.” Cậu dịu giọng nói, nhẹ nhàng ấn tay anh xuống.
“Với lại, lần đầu tiên anh xem hồ sơ vụ án, chẳng phải cũng ôm tập tài liệu đó ngồi cả buổi sao?”
Nhiếp Tử Hành nghẹn họng.
Anh bất lực thở dài: “Du Cảnh Minh, tôi đến để bênh cậu, thế mà cậu lại quay ra móc tôi?”
Du Cảnh Minh hơi khựng lại vì cách gọi thân mật ấy.
Cậu luống cuống xua tay: “Không, không phải… Tôi chỉ thấy Trần Tân không có ác ý. Anh dạy nghiêm cũng tốt, nhưng nếu mắng mỏ trước mặt người ngoài thì có thể khiến cậu ấy mất tự tin.”
Trần Tân – đứa vừa được nhắc tên – gật đầu rối rít như gà mổ thóc: “Phải đó! Con thề, con không có ác ý gì hết!”
Nhiếp Tử Hành hừ một tiếng: “Hừm.”
Trần Tân vội giơ hai tay đầu hàng: “Con sai rồi! Con không có ý gì… nhưng mà con biết là con sai rồi!”
Anh lạnh giọng: “Ra góc tường đứng.”
Cậu thu dọn tài liệu, ôm đống hồ sơ lủi vào góc, ngồi thụp xuống. Nhìn dáng vẻ thành thục kia thì biết đây không phải lần đầu bị phạt kiểu này.
Nhưng cũng nhờ cậu mà không khí căng thẳng giữa hai người dịu đi đôi chút.
Sau khi đá Tân Tân một cú, bụng Nhiếp Tử Hành cũng bắt đầu biểu tình. Anh quay sang nói với Du Cảnh Minh: “Tôi đi lấy đồ ăn. Cậu cứ tự nhiên nhé.”
Nghĩ đến tính cách của Du Du, anh dặn thêm: “Đừng khách sáo. Muốn coi TV thì bảo Trần Tân mở. Không thì cứ nghịch điện thoại cũng được. Tôi đi một lát rồi quay lại ngay.”
Anh sợ lỡ đi khỏi, Alpha này lại ngồi nghiêm chỉnh như lính canh suốt nửa tiếng thì khổ.
Du Cảnh Minh ngoan ngoãn gật đầu, rút điện thoại: “Vâng. Không cần vội.”
Đến lúc này, Nhiếp Tử Hành mới yên tâm đi vào bếp.
Bên trong vang lên tiếng nồi niêu lách cách. Cửa bếp khép hờ, từ phòng khách chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng người đang bận rộn.
Du Cảnh Minh nhìn một lát, thấy Nhiếp Tử Hành chưa ra liền mở khung trò chuyện với Lục Phi Phi.
【Phi Phi, cậu rảnh không?】
Phía bên kia hiện lên chữ “Đang nhập tin…”, rồi loạt sticker vèo vèo bay tới.
【Cục cưng đáng yêu của cậu đột ngột xuất hiện.jpg】
【Tôi đang giả vờ chăm làm việc nè, có gì mau nói, cá mắc câu rồi đó~】
Du Cảnh Minh gõ rồi xoá, rồi lại gõ. Một lúc sau mới gửi đi:
【Cậu từng bị Omega bị dẫn dụ bởi pheromone chưa? Cảm giác thế nào…?】
【Cá mập nhỏ ngưng hoạt động não.jpg】
【Sao hỏi vậy? Có dự án gì à? Tôi nhớ hồi học viện cậu từng làm thí nghiệm đối kháng tin tức tố Omega mà.】
【Nhắc mới nhớ, có lần gặp Omega phát tình trước mặt tôi, mùi tin tức tố nồng cực kỳ luôn! Lúc đó tôi là Alpha duy nhất, Omega mềm nhũn, đứng không nổi, còn cứ nhìn tôi đáng thương, nài nỉ đòi ôm. Nhưng tôi không phản ứng gì cả. Đành gọi cảnh sát hỗ trợ.】
Du Cảnh Minh: 【Vậy… tức là vẫn có phản ứng, đúng không?】
Lục Phi Phi: 【Ừ thì… không thích cũng vẫn phản ứng bản năng mà~ Nhưng này, đừng để thằng Hạ Thành làm cậu bị ám ảnh nha… Hồi học viện tụi mình luyện bài đối kháng tin tức tố bao nhiêu lần rồi? Alpha nào chẳng bị bản năng chi phối. Cậu giỏi mà còn tốt nữa nên đừng nghĩ nhiều.】
Du Cảnh Minh nhìn tin nhắn, hơi ngẩn ra.
Dù không thích… vẫn sẽ phản ứng theo bản năng sao.
Một lúc sau, cậu gõ chậm rãi:
【Nếu… nếu chuyện đó xảy ra lại lần nữa thì sao?】
Nếu pheromone có sức hút, lại có hoàn cảnh xảy ra tương tự… giống như mùi của thầy Nhiếp hôm qua…
Bên kia lập tức nhảy ra hàng loạt dấu hỏi:
【Cái gì cơ? Omega hả? Có Omega dẫn dụ được cậu á???】
【Khoan khoan… cậu không định gia nhập team yêu đương OO đấy chứ? Nhóm đó ghét Alpha tụi mình lắm luôn á, nhất là kiểu Alpha mà tụi nó thích ấy! Dụ dỗ gì chứ, tụi nó thà cắt tuyến thể còn hơn!】
Du Cảnh Minh chớp mắt.
Lúc này cậu mới sực nhớ – pheromone ve vãn ấy… vốn không phải dành cho mình.
Chỉ là trùng hợp, cậu vô tình ngửi thấy mà thôi.
Nhưng mà biết sao giờ… cậu lại thấy thích mất rồi…
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi