Chương 10
- Home
- Alpha Thụ, Omega Công
- Chương 10 - Thật ra… cũng không “ngầu” lắm…
Chương 10: Thật ra… cũng không “ngầu” lắm…
Alpha ngồi bên cạnh, mặt hằm hằm, chẳng nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn đường lướt qua từng chớp, bóng sáng quét qua gò má người đàn ông, hắt lên vệt đỏ lờ mờ vẫn còn vương trên cổ anh.
“Cảnh sát Du?” Nhiếp Tử Hành nghiêng người lại gần, lên tiếng gọi.
“Cậu đang giận à?”
Không phản hồi.
Anh tiếp tục gọi:
“Cảnh sát Du.”
“Cảnh sát Tiểu Du?”
“Tiểu Du?”
“Du Du?”
Đến cái tên cuối cùng thì Alpha bật dậy như bị sét đánh, tóc tai như bị thổi tung, vệt đỏ vừa lặn mất trên cổ lại lập tức ùa về.
“Đừng có gọi loạn.”
Nhiếp Tử Hành bật cười, xòe tay ra:
“Cảnh sát Du, cái bút ghi âm vẫn chưa trả tôi đâu đấy.”
Alpha như cầm phải tà vật, lập tức nhét thẳng cây bút vào tay anh, động tác dứt khoát như ném đi vi khuẩn. Sau đó rút người lại như ốc sên rút vào vỏ.
Nhiếp Tử Hành ung dung bỏ bút vào túi, cảm giác đầu ngón tay vẫn còn phảng phất mùi pheromone của Alpha.
—
Khi tới khu nhà Phong Hoa, hai người cùng xuống xe. Trước khi rời đi, tài xế còn hạ kính xuống, đùa:
“Alpha thì phải xông xáo lên, đừng có đợi vợ chạy mất rồi mới tiếc!”
Nói xong, lái xe đi luôn.
Du Cảnh Minh mở app chuyển khoản:
“Tiền xe bao nhiêu, tôi chuyển cho cậu bằng Fetion nhé.”
Nhiếp Tử Hành xua tay:
“Chỉ mấy đồng thôi, khỏi cần. Dù gì cũng tiện đường, cậu không đi thì tôi cũng đi một mình. Mau về đi, tôi cũng về.”
Nói rồi mở app đặt đồ ăn, bắt đầu lướt.
Lẩu cay… cay quá.
Món Tứ Xuyên? Hồ Nam? Càng cay hơn…
Thôi thì chuyển sang đồ Giang Tô – Chiết Giang thử xem.
Vừa mở ra xem hình thì đã thấy ngán.
Lướt xuống đến tận quán thứ hai mươi mấy mà vẫn chưa chọn được món, người bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Hay là… qua chỗ tôi ăn đi? Đồ đặt về ăn chán lắm. Trưa nay tôi có nấu canh sườn củ sen, giờ chỉ cần xào thêm hai món nữa là ăn được rồi.”
Ngón tay Nhiếp Tử Hành khựng lại.
Anh nhớ lại tối hôm ăn đồ nướng, tên Chồng Trời kia sau khi uống say đã khoe rằng mấy người nhà anh ta ai cũng biết nấu ăn, dọn dẹp đâu ra đấy, là “vợ ngoan thời hiện đại, soi đèn còn khó tìm được”.
Là một Omega từng hẹn hò ba người vợ, mỗi người một kiểu mảnh mai, tinh tế mà bản thân thì lại là một gã đàn ông thô ráp chưa từng ăn nổi bữa cơm nhà đúng nghĩa, Nhiếp Tử Hành thấy lòng mình lay động.
Không từ chối lấy lệ, anh cất luôn điện thoại, mỉm cười:
“Được thôi.”
—
Căn hộ Phong Hoa nơi Du Cảnh Minh sống là khu chung cư cũ, kiểu nhà tập thể năm tầng, mặt tường ngoài phủ đầy dây thường xuân.
Đi dọc theo con đường chính trong khu, đến toà nhà số ba là tới nơi.
Du Cảnh Minh mở khóa, cửa vừa bật mở thì mùi thịt ninh thơm nức đã xộc ra, trong bếp còn vọng ra tiếng nước sôi lục bục.
“Tôi ninh canh hơi lâu, chắc mười phút nữa là được. Nước ấm để trên bàn, ly úp xuống đều rửa rồi, cậu cứ dùng tự nhiên.” Anh nói.
Nhiếp Tử Hành nhìn sàn nhà lát đá sạch bóng đến phát sợ:
“Tôi… có cần thay dép không?”
Du Cảnh Minh dọn dẹp kỹ quá khiến anh ngại ngồi xuống ghế, cứ như chỉ cần hít thở thôi cũng đủ làm bẩn không khí trong nhà.
Lần đầu tiên anh thấy một Alpha sạch sẽ thế này.
Trong ấn tượng của anh, Alpha đều là kiểu cẩu thả, cả phòng nồng nặc pheromone lẫn mùi vớ thối, khiến người khác đau đầu.
Nhưng ở đây, có mùi thịt hầm, mùi nước xả vừa giặt xong, xen lẫn hương phong lan dịu nhẹ. Dễ chịu hơn hẳn nhà anh dù có thuê người dọn.
Và cũng… đượm hơi thở của cuộc sống.
Du Cảnh Minh không để ý nhiều:
“Không cần đâu, nhà tôi không có dép thừa. Cứ đi vào, lát tôi lau nhà trước khi ngủ nên không sao.”
Nói xong, anh xoay người đi vào bếp:
“Tôi nấu cái đã, nhanh thôi.”
Nhiếp Tử Hành ngồi vào bàn ăn, lắng nghe tiếng nước chảy và tiếng dao thớt vang lên từ căn bếp nhỏ.
Đang định xắn tay vào phụ thì tiếng ting vang lên ở một góc bàn là điện thoại Du Cảnh Minh sáng màn hình, hiển thị dòng tin nhắn:
【Tiểu Du, lần này thế nào rồi? Này, Alpha cũng chỉ thế thôi. Không được thì đổi người khác, đừng khổ mình quá.】
【Tớ có một người bạn Alpha cũng thích AA, dạo này vừa xong nhiệm vụ, tuần sau được nghỉ phép. Có muốn gặp không? Biết đâu hợp. Hơn nữa cậu ta là lính xuất ngũ, tuyệt đối trung thành, không dễ bị pheromone chi phối.】
Nhiếp Tử Hành đọc mấy dòng ấy, trầm ngâm.
Cùng là bị phản bội, bạn Du Cảnh Minh thì vội vã giới thiệu cho cậu ấy một Alpha đáng tin hơn.
Còn bạn mình thì…
“Rủ đi nhảy, bảo thôi yêu đi, nếu không có kết quả thì lên giường cho rồi.”
Là do mình? Hay do bạn bè mình?
Trong bếp vang lên tiếng nồi cơm điện báo xong, tiếp đó là tiếng nước chảy, tiếng dao xắt rau.
Nhiếp Tử Hành đứng dậy đi tới cửa bếp.
Alpha đã thay đồ ở nhà, đang thái mướp hương.
Dao cắt xuống đều đặn, cạch cạch cạch, vừa nhanh vừa đẹp.
Nhìn bóng dáng bận rộn kia, trong đầu Nhiếp Tử Hành bất chợt vang lên một giọng nói không hợp tình cảnh:
Giá mà cậu ấy không phải AA…
Nếu cậu ấy không phải là người thích AA thì tốt rồi.
Cho dù là Beta, anh cũng sẵn sàng thử… Nhưng cậu ấy lại là Alpha.
Anh đưa tay vào túi, định rút điếu thuốc ra, nhưng nhìn bóng người trong bếp, lại thôi.
Không nên thích người này.
Du Cảnh Minh rót dầu vào chảo, nghiêng đầu thấy Nhiếp Tử Hành đứng ở cửa bếp, hỏi:
“Cậu ra đây làm gì?”
Người kia thu lại cảm xúc trong mắt, tựa cửa đáp:
“Xem cậu có cần giúp gì không.”
Du Cảnh Minh khoát tay:
“Không cần, bếp nhỏ lắm, thêm người chen không nổi. Tôi sắp bắt đầu xào rồi, nhiều khói lắm. Cậu đóng cửa giúp tôi đi, đừng để khói bay ra phòng khách.”
Nhiếp Tử Hành ngoan ngoãn đóng cửa.
Đằng sau vang lên tiếng máy hút mùi kêu ù ù, cùng tiếng rau rơi vào chảo bắn tí tách.
Mùi hành gừng tỏi xào thơm nức lan ra từ khe cửa, khiến anh hít một hơi sâu.
Lâu lắm rồi… mới lại ngửi thấy mùi này.
Thấy ngồi chờ người ta nấu ăn không phải phép, anh lấy hồ sơ vụ Hà Thành ra đọc.
Mới đọc được vài trang, cửa bếp đã mở.
Alpha bưng ra đĩa mướp xào:
“Đi rửa tay ăn cơm thôi.”
Nhiếp Tử Hành vội gấp tài liệu, vào nhà vệ sinh rửa tay.
Khi quay lại, bàn ăn đã bày sẵn: hai món xào và một nồi canh sườn nhỏ, cơm vừa nấu còn bốc khói.
Căn hộ ấm cúng tràn ngập mùi cơm nhà.
“Nhờ ánh hào quang của Cảnh sát Du, hôm nay tôi mới được ăn một bữa tử tế.” Nhiếp Tử Hành cười, múc bát canh đưa qua.
Du Cảnh Minh nói cảm ơn, cúi đầu uống canh, đồng thời mở điện thoại, gõ gõ trả lời tin nhắn.
Nhiếp Tử Hành gắp một đũa rau đầy bỏ vào bát cậu, cười như không:
“Bạn nhắn à?”
Du Cảnh Minh đặt điện thoại xuống, nhai xong mới đáp:
“Ừ. Chuyện vụ Hà Thành hơi ồn ào, bạn bè quanh tôi đều biết, muốn giới thiệu người mới cho tôi. Chắc cậu cũng thế nhỉ?”
Nhiếp Tử Hành nhớ đến đám bạn mất nết của mình, cười khẩy:
“Khác xa. Bọn họ toàn bảo tôi đừng tìm nữa, bỏ đi cho lành. Không cứu nổi đâu.”
Du Cảnh Minh khựng lại:
“Không đâu… kiểu gì cũng sẽ có người phù hợp.”
Nhiếp Tử Hành đưa điện thoại qua:
“Tự xem đi. Một đám rủ tôi đi bar bắt người, tình một đêm đủ kiểu.”
Cách trò chuyện của anh với bạn bè chẳng câu nệ gì.
Alpha bên kia nhìn xong, mặt đỏ như luộc chín.
Một lúc sau mới nghẹn ra được một câu:
“Đừng nghe bọn họ… thế không tốt đâu…”
“Ồ?” Nhiếp Tử Hành nhướn mày.
“Không tốt ở đâu? Mời đồng chí Công an nhân dân nói cho tôi, dân thường này biết đi.”
“Dễ… dễ bị bệnh…” Du Cảnh Minh nghiêm túc trả lời.
Câu nói chân thành kia khiến Nhiếp Tử Hành suýt bật cười, cố nhịn.
Anh giả vờ bất đắc dĩ:
“Thế thì làm sao? Tôi thấy bạn mình nói cũng đúng. Omega giờ chẳng đáng tin, chỉ cần có pheromone là bám theo Alpha. Tôi không phải hòa thượng, nhu cầu cơ bản vẫn phải giải quyết chứ, chẳng lẽ ngày nào cũng trông vào tay phải?”
Du Cảnh Minh suy nghĩ một lát, thành thật đề nghị:
“Tôi thấy cậu có người bạn cũng cùng xu hướng… hay hai người thử xem sao?”
“Cậu ta á? Còn thô hơn tôi. Kêu tôi nằm dưới cho cậu ta thì thà để Omega còn hơn. Nếu đã chịu để Omega làm, thì để Alpha còn… sướng hơn.”
Du Cảnh Minh im bặt.
Nhiếp Tử Hành đoán mình chắc đã chạm giới hạn chịu đựng của Alpha, đang định gắp thêm miếng thức ăn dỗ dành thì nghe thấy cậu kia lầm bầm, giọng rất nhỏ:
“Thật ra… cũng không ‘ngầu’ lắm đâu…”
Nhiếp Tử Hành suýt phun cả miếng cơm ra ngoài.
Chết mất!
Cậu ấy… nghiêm túc trả lời câu hỏi đó thật à?!
Nếu là đàn ông thì lẽ ra phải hỏi lại: “Cậu chắc chắn là hơn Omega chứ?”
Thôi xong, giờ thì anh bị Alpha xấu hổ này làm cho điêu đứng rồi.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại anh Nhiếp: “Giá mà cậu ấy không phải AA… Alpha mạnh quá, mình chịu không nổi đâu…”
Sau này anh Nhiếp: “Vợ ơi, em muốn nữa~”
Du Du: Không… Không được mà…
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi