Chương 1
Chương 1: Là luật sư biết luật còn cố tình phạm luật, vậy có ổn không?
Một đêm mùa hè, đã bước sang rạng sáng. Ngay cả tiếng ve kêu ngoài cửa sổ cũng tắt lịm, thế nhưng đồn cảnh sát, nơi vốn nên yên tĩnh lại chật ních người.
Quạt thông gió vẫn rì rầm chạy, trong không khí phảng phất mùi pheromone lẫn lộn.
Omega chân dài ngồi bắt chéo chân trên ghế đẩu, xung quanh là ba Alpha mặc đồng phục cảnh sát đứng gác, vậy mà cậu ta vẫn giữ vẻ thảnh thơi như chẳng có chuyện gì.
Đối diện cậu ta là một đôi Alpha và Omega khác, đang bị cảnh sát khống chế. Gương mặt cả hai đều khó coi đến cực điểm.
Nhiếp Tử Hành ngẩng cao đầu, nhướng mày nhìn cặp đôi kia, khoé môi nhếch lên đầy đắc ý.
Alpha kia lập tức đứng bật dậy, siết chặt nắm đấm, lao tới định vung tay đánh.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào người, đã bị một cảnh sát Alpha cao lớn khoẻ mạnh giữ lại. Mà Nhiếp Tử Hành vẫn ngồi yên như cũ, thậm chí tóc tai cũng chẳng xê dịch lấy một chút.
“Làm gì đấy? Vào đồn rồi thì ngoan ngoãn chút đi.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên ngoài, mang theo ý tức giận mơ hồ.
Kế đó, cửa bị đẩy ra. Một người đàn ông bước vào, tay cầm theo cặp hồ sơ.
Phù hiệu trên vai người đó khác với các sĩ quan trong phòng. Anh trông có vẻ nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Nhiếp Tử Hành khẽ hếch mũi, nhìn đi chỗ khác với vẻ ghét bỏ.
Chậc, lại một Alpha khó ưa.
“Nhiếp Tử Hành, qua đây.” Giọng nói lạnh băng vang lên ngay trên đầu.
Nhiếp Tử Hành ngẩng lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc cảnh phục đang mím môi nhìn cậu.
Rõ ràng là Alpha, rõ ràng là cảnh sát, nhưng gương mặt người này lại trắng nõn như lòng trắng trứng, khóe mắt còn có một nốt ruồi nâu nhỏ, khiến cả khuôn mặt càng thêm mềm mại, mang nét nữ tính hiếm thấy.
Nếu chỉ nhìn ngoại hình, thật sự không giống một Alpha chút nào.
Nhiếp Tử Hành cụp mắt, liếc xuống phù hiệu trước ngực người đó.
Số hiệu: 39520
Du Cảnh Minh
Hầy, tên nghe màu mè thật.
“Sững người làm gì nữa? Qua đây ghi lời khai.”
Thấy cậu không nhúc nhích, Du Cảnh Minh không nhịn được giục một câu. Tuy vậy, giọng nói đã dịu đi đáng kể so với lúc trước.
Nói xong, anh quay sang liếc Alpha gây rối vừa rồi: “Ngoan ngoãn chút đi, có thấy còng tay góc phòng không? Mệt không ngồi nổi thì qua đó ngồi xổm.”
Chẳng ai ngờ Alpha vừa nãy còn hùng hổ lại trở nên im thin thít, ánh mắt dán chặt lên người Du Cảnh Minh, sắc mặt trầm ngâm như thể có điều muốn nói.
Nhưng Du Cảnh Minh chẳng buồn liếc nhìn hắn lấy một cái, xoay người đi thẳng vào phòng thẩm vấn.
Nhiếp Tử Hành nhìn vẻ yếu thế của Alpha kia mà khoái chí trong lòng, thong dong đứng dậy đi theo sau.
“Bây giờ khai đi, tại sao lại ném bom pheromone đậm đặc vào quán lẩu?”
Du Cảnh Minh vừa mở nắp bút, vừa hỏi.
Không sai, luật sư nổi tiếng nhất thành phố – Nhiếp tiên sinh – lại có mặt tại đồn cảnh sát vào rạng sáng… vì đã ném một quả bom chứa pheromone Omega vào quán lẩu đông khách nhất thành phố.
Pheromone nổ tung, hiện trường hỗn loạn không kiểm soát nổi. Thật sự là một đêm “hoành tráng”.
Lý do ư? Là vì bạn trai Omega của cậu ta cắm sừng. Cắm sừng cậu ta với một Alpha, còn dắt nhau đi hẹn hò giữa trung tâm thành phố.
À đúng rồi, Nhiếp Tử Hành là một Omega, mà xu hướng của cậu ta cũng là Omega. Đây đã là người bạn trai Omega thứ ba, và cả ba đều phản bội để chạy theo Alpha! Cỏ xanh mọc đầy đầu thế kia, ai chịu nổi chứ! Nên vừa nghe tin, cậu ta liền mang theo bom pheromone mà tới.
Nhớ lại cảnh đôi cẩu kia vừa lên cơn phát tình vừa suýt nữa cắn nhau giữa phố, Nhiếp Tử Hành khẽ cười nhạt: “Tôi thấy vui thì ném thôi. Vậy đấy, tôi thích thế.”
Lời vừa dứt, đối diện vang lên một tiếng thở dài đầy áp lực.
“Nhiếp tiên sinh, phiền anh giữ thái độ nghiêm túc. Mặc dù quốc gia có chính sách ưu tiên cho Omega, nhưng theo ‘Hiến pháp ABO’ của nước ta, hành vi phát tán pheromone quy mô lớn tại nơi công cộng đã nghiêm trọng gây rối trật tự xã hội, khiến nhiều Alpha tại hiện trường lên cơn, gây ảnh hưởng lớn đến an ninh quốc gia và trật tự công cộng.”
“Tôi đã đọc hồ sơ cá nhân của anh. Nhiếp tiên sinh là luật sư, chắc chắn hiểu rõ hậu quả pháp lý của việc vi phạm luật. Lúc này, tôi không yêu cầu anh chối tội…”
Du Cảnh Minh liếc cậu một lượt từ đầu đến chân:
“… Nhưng là một luật sư, biết luật mà vẫn cố tình phạm luật, không thấy ảnh hưởng đến tiền đồ sao?”
Không thể không nói, Du Cảnh Minh đúng là người có tố chất.
Đối mặt với thái độ khiêu khích trắng trợn của Nhiếp Tử Hành, tuy cổ đã đỏ lên vì giận nhưng anh vẫn giữ được phong độ lịch sự.
Nhiếp Tử Hành lười biếng tựa lưng vào ghế, giơ tay ra: “Đưa đây.”
Du Cảnh Minh cau mày: “Đưa cái gì?”
Nhiếp Tử Hành: “Điện thoại của tôi. Không phải anh muốn biết nguyên nhân à? Không cho tôi điện thoại, lấy gì mà chiếu?”
Du Cảnh Minh: “…”
“Tiểu Trần, mang điện thoại của cậu ta vào.”
Cảnh sát gác cửa lập tức ra ngoài, không lâu sau quay lại với một túi nhựa trong suốt.
Du Cảnh Minh nhận lấy, ném lên bàn: “Đừng giở trò. Phòng thẩm vấn có camera HD 360 độ, cả hình lẫn tiếng.”
Nhiếp Tử Hành hờ hững đảo mắt: “Cảnh sát Du mới về nhận việc à? Yên tâm, tôi còn quen phòng này hơn cả anh.”
Dứt lời, cậu thành thạo mở album, lôi ra một đoạn video, ấn nút phát rồi đẩy về phía Du Cảnh Minh.
Ngay lập tức, âm thanh hỗn loạn vang lên.
Trong video chính là cặp đôi AO ngoài kia. Giọng nói của Nhiếp Tử Hành vang vọng từ loa điện thoại:
“Tôi đang quay đấy. Cảnh hay thế này sao có thể bỏ qua? Đây là tố chất nghề nghiệp của luật sư.”
Omega trong clip mặt hoảng loạn, lao tới định giật lấy điện thoại: “Tử Hành, đừng quay nữa!”
Ống kính lập tức chuyển hướng, lia thẳng vào Alpha đứng cạnh.
“Đừng à? Lúc kêu tôi đừng, tôi có dừng bao giờ chưa hả? Không phải cậu thích tôi không biết dừng lại nhất sao? Hay là… hỏi người yêu mới của cậu xem, tôi nói có đúng không?”
Alpha mặt tái nhợt, đập mạnh chai bia xuống bàn “choang” một tiếng.
Cả quán lặng ngắt như tờ, chỉ còn thấy mặt Alpha trong camera nổi đầy gân xanh, hơi thở dồn dập.
Rồi có người hét lên: “Alpha này đang phát tán pheromone! Định phạm pháp à?!”
Ống kính lại xoay, lần này xuất hiện khuôn mặt của Nhiếp Tử Hành.
Rõ ràng đang bị pheromone đè ép, vậy mà nét mặt cậu không hề hoảng hốt, khoé môi còn cong lên rất nhẹ.
Biểu cảm đó… Du Cảnh Minh quá quen thuộc. Rõ ràng là đã nắm chắc phần thắng.
“Mọi người thấy rồi chứ? Là hắn phát pheromone ép tôi trước.”
Omega trong video, từng chữ rành mạch. Xung quanh lập tức hưởng ứng: “Đúng đúng đúng!”
Sau đó, cậu móc từ túi ra một viên cầu thuỷ tinh, đập thẳng xuống bàn. Pheromone nổ tung.
“Thế nào? Cảnh sát Du xem xong có hài lòng không? Cần tôi chép ra USB không? Hay thêm anh WeChat gửi luôn?”
Nhiếp Tử Hành thu lại điện thoại, mở mã QR công việc.
“Theo ‘Luật bảo vệ ABO’, tôi là hành vi phòng vệ chính đáng của Omega. Cảnh sát Du không thể vì mình là Alpha mà thiên vị cho kẻ sai, đúng không? À quên, Alpha ngoài kia phát tán pheromone ép tôi, đã vi phạm luật ABO rồi. Không cần tra đâu, hành vi đó bị giam 15 ngày, phạt hành chính 5000 tệ. Không cần cảm ơn.”
Du Cảnh Minh: “Nhiếp tiên sinh gửi thẳng video vào hộp thư công vụ của tôi.”
Nói thì nói vậy, nhưng mã QR cũng quét rồi. Nhiếp Tử Hành ấn chấp nhận:
“Tôi là chủ văn phòng, chuyện mở rộng khách hàng rất quan trọng. Trong tổ anh sau này ai gặp vụ án khó, nhớ giới thiệu cho tôi. Yên tâm, tôi không trích phần trăm hoa hồng đâu, làm nghề này tôi sống bằng danh tiếng, không đi đường tắt. Mảng pháp lý tôi giỏi nhất.”
Du Cảnh Minh xoa trán: “Không tốn xu nào mà còn được giới thiệu thân chủ. Phát biểu trơn tru như thế, đúng là luật sư Nhiếp có khác.”
Câu nào câu nấy đầy ẩn ý.
Nhiếp Tử Hành mỉm cười: “Cảnh sát Du quá khen.”
Nói xong thì thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Vừa bước nửa chân ra khỏi cửa, lại lui vào.
Du Cảnh Minh: “Nhiếp tiên sinh, còn để quên gì à?”
Omega kia nhướng cằm chỉ lên camera gắn ở khung cửa: “Quên không nhắc anh, ở đây có giám sát. Không cần ghi thêm video nữa. Cảnh sát Du với Alpha ngoài kia quan hệ không tồi nhỉ, nhưng cũng đừng uốn cong luật vì tình riêng.”
Alpha vốn ngay ngắn đứng chờ ngoài kia lập tức run bắn. Khoé môi Nhiếp Tử Hành khẽ nhếch, cười đầy ẩn ý:
“Cảnh sát Du nghĩ tôi không nhìn ra chắc? Tôi nói rồi, tôi rất giỏi trong ngành pháp lý. Nhìn biểu cảm vi mô là kỹ năng cơ bản.”
Nhóm dịch: Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi